387000₫
nohu trang chu Tuy nhiên đối với số lượng nô tỳ được hưởng quyền cấp ruộng đất, Triều đình có sự hạn chế, quy định thân vương là 300 người, tự vương là 200 người, thân chính vương là 150 người, quan viên từ chính tam phẩm trở lên 100 người, quan viên từ chính thất phẩm trở xuống là 80 người, từ bát phẩm trở xuống và thứ dân là 60 người. Nếu nô tỳ vượt quá số quy định đó thì không cấp cho ruộng đất, mỗi con bò cày ruộng được cấp 60 mẫu nhưng hạn chế tối đa chỉ cấp cho bốn con bò, thời gian trả ruộng và cấp phát ruộng đất đổi từ tháng giêng sang tháng 10 hàng năm. Kết quả hiệu quả thu được rất nhỏ. Địa chủ sĩ tộc xưa nay vốn chiếm hữu phần lớn ruộng đất, họ lại hay thừa cơ chiếm đất tốt. Kết quả người giàu có nhiều ruộng đất, còn người nghèo thì không có.
nohu trang chu Tuy nhiên đối với số lượng nô tỳ được hưởng quyền cấp ruộng đất, Triều đình có sự hạn chế, quy định thân vương là 300 người, tự vương là 200 người, thân chính vương là 150 người, quan viên từ chính tam phẩm trở lên 100 người, quan viên từ chính thất phẩm trở xuống là 80 người, từ bát phẩm trở xuống và thứ dân là 60 người. Nếu nô tỳ vượt quá số quy định đó thì không cấp cho ruộng đất, mỗi con bò cày ruộng được cấp 60 mẫu nhưng hạn chế tối đa chỉ cấp cho bốn con bò, thời gian trả ruộng và cấp phát ruộng đất đổi từ tháng giêng sang tháng 10 hàng năm. Kết quả hiệu quả thu được rất nhỏ. Địa chủ sĩ tộc xưa nay vốn chiếm hữu phần lớn ruộng đất, họ lại hay thừa cơ chiếm đất tốt. Kết quả người giàu có nhiều ruộng đất, còn người nghèo thì không có.
Vào ngày 21 tháng 3 năm 1801, Lucien Bonaparte và Vua Tây Ban Nha đã ký Hiệp ước San Ildefonso thứ ba, khôi phục thuộc địa Louisiana cho Pháp để đổi lại thành lập Vương quốc Etruria bằng cách phân chia Đại công quốc Toscana. Vương quốc mới ban đầu được đặt dưới sự cai trị của Vương nữ Maria Louisa và chồng cô là Louis I của Etruria, nhưng ông sớm tỏ ra là một người cai trị kém cỏi và qua đời ngay sau đó vào năm 1803. Vì vậy, vào ngày 29 tháng 10 năm 1807, Napoléon đã ký Hiệp ước Fontainebleau với triều đình Tây Ban Nha. Điều này đã chuyển Toscana sang Pháp và vào tháng 11 năm đó, Marie Louise rời vương quốc. Từ ngày 12 tháng 5 năm 1808, Toscana được giao cho một thống đốc trung gian là Jacques-François Menou, một người lính Pháp đã cải sang đạo Hồi trong cuộc xâm lược Ai Cập của Napoléon, nhưng lối sống và sự thiếu quan tâm đến các vấn đề của lãnh thổ đã buộc Napoléon phải triệu hồi ông về. Ngày 5 tháng 4 năm 1809. Élisa mong muốn trở thành Thống đốc của Toscana vào năm 1808, nhưng bà đã mắc một căn bệnh vào cuối năm đó khiến bà không thể tham gia vào các công việc nhà nước. Bà hồi phục vào tháng 2 năm 1809. Một sắc lệnh chính thức được ban hành từ ngày 2 đến ngày 3 tháng 3 năm đó nhằm tái lập Đại công quốc Toscana, đặt Florence làm thủ đô và Élisa trở thành Nữ Đại Công tước. Tuy nhiên, các điều khoản của sắc lệnh yêu cầu Élisa thực thi các quyết định của Napoléon và các bộ trưởng của ông, đồng thời từ chối cô có quyền sửa đổi bất kỳ quyết định nào trong số này. Đây là một sự khác biệt đáng kể so với quyền tự chủ tương đối mà Élisa được hưởng ở Lucca và Piombino. Sắc lệnh cũng thăng Félix lên cấp bậc Tướng sư đoàn (''général de division'').